"Chiếc lá thu vàng đã rụng..."
Vào một ngày đông cuối năm trong “gió mùa đông bắc se lòng”, nhạc sĩ Phú Quang - người nghệ sĩ tài hoa mà những ca khúc của ông như đã trở thành một phần máu thịt của tình yêu Hà Nội đã lặng lẽ rời cành như một “chiếc lá thu vàng đã rụng, chiều nay cũng bỏ ta đi…”. Ông ra đi, về “một nơi kia xa lắm”, mang theo biết bao nỗi nhớ của những người đã từng yêu những tình khúc say đắm một thuở. Nếu hội họa của Bùi Xuân Phái với những bức tranh tạc được hồn cốt của phố cổ Hà Nội tạo thành một dòng tranh được mệnh danh “Phố Phái” thì Phú Quang cũng đã thổi hồn “Hà Nội phố” vào âm nhạc, tạo nên một không gian riêng đậm chất lãng mạn bay bổng. Đó là “một Hà Nội ngây ngất nắng” khiến những người đang sống ở Hà Nội thêm yêu và gắn bó với mảnh đất này, “một Hà Nội run run heo may” để những người con đi xa có một nơi neo đậu nỗi nhớ thương vời vợi.