Mùa đưa hương Thu về qua ngõ. Hương chùng chình trong trái thị vàng hươm, màu nắng vàng tô thêm dịu dàng những mẹt thị các bà các mẹ ngồi góc chợ. Hương đong đưa trong trái ổi cơm chín mọng, lũ trẻ với tay hái bên bờ ao nước soi gương trăng tròn vành vạnh. Hương thanh tao trốn trong bông sen cuối mùa còn sót lại, chú ếch cốm ngồi ở tàu lá ngẩn ngơ. Hương ngọt ngào trong bông hoa sữa nồng nàn khó tả. Hương lẩn quất trong bông cỏ may triền đê lộng gió se sắt chiều hoàng hôn ối đỏ dần buông…
Tôi ngồi ngẩn ngơ bên thềm đợi chờ từng làn hương thu dịu mát, nhờ gió đẩy đưa từ khu vườn ngát xanh, từ cánh đồng trước nhà bạt ngàn lúa và cỏ nội. Hai hàng cau trước ngõ trổ bông, từng chùm buông thõng xuống, ban mai sương còn đọng, nắng xuyên qua từng búp non lấp lánh. Bà tôi từ vườn bên hông kẹp một rổ thị vàng hươm. Mùi thị ngọt ngào cổ tích làm tôi nhớ những đêm trăng tuổi thơ vô cùng. Với tôi nhớ hương Thu đầu tiên phải kể đến hương thị. Mùa trăng rằm, tôi sung sướng cầm trái thị trên tay, thi thoảng cho lên mũi ngửi và nấn ná. Một cảm giác rất tuyệt vời! Hương cổ tích là đây chứ là đâu! Tôi cười nói hân hoan cùng lũ bạn trong hương thị ngọt ngào, trong mùa thu cổ tích.
Tôi lại chạy ra khu vườn thơ ấu. Mùi gió, mùi dải đất ẩm ngai ngái, mùi nhựa lá vàng vừa mới lìa cành. Những chiếc lá vàng trên cây bắt đầu chênh chao, nhè nhẹ, khẽ rơi theo cánh gió mỏng manh. Dường như có chút gì đó, lưu luyến níu kéo tôi. Hương Thu ngọt lành trong cái giao mùa ngột ngạt hè và cái lạnh lẽo của mùa đông đong đầy bao cảm xúc. Cảm xúc xưa, kỷ niệm cũ chợt vỡ òa trong cánh chuồn chuồn đơn sắc. Nước mắt rơi từng dòng tiếc nuối nhớ về những người bạn thuở tóc vàng hoe, chân trần trong những ngày đầu của mùa thu… Tôi ngồi bệt xuống gốc cây ngẩn ngơ nhớ mùi ký ức, những mùi hương Thu tuổi thơ như những chiếc kẹo ngọt. Trái ổi cơm chín đúng vào mùa Thu, nho nhỏ, tròn lẳn, vỏ xanh mướt, thớ thịt mềm dịu. Cây ổi đã bị chặt từ lâu nhưng hương vị của nó chẳng bao giờ phai nhòa trong tôi. Tôi nhắm mắt, thấy mình bé lại, miệng há thật to cắn một miếng ổi cơm mềm mại, thơm lừng. Hương ổi thơm ngất ngây lan tỏa. Tôi đê mê nhẩn nha vị ngọt, hương thơm mùa quả mùa Thu…
Hương Thu trong tôi còn là hương mùa tựu trường. Tôi nhớ thật nhiều mùi cặp sách, mùi quần áo và cả mùi háo hức khi chuẩn bị tựu trường. Tôi nâng niu bộ sách thơm mùi giấy mới, giấy cũ và mùi quần áo mới khi được ba mẹ mua cho. Nâng niu bộ sách thơm mùi giấy, hương thu ùa về thoảng trong mùi mồ hôi lầm lũi của ba mẹ, của năm tháng khó nhọc. Đời học sinh còn gì vui hơn khi được cắp sách tới trường, được hòa cùng bè bạn, được gặp thầy cô trên cánh đồng tri thức. Chúng tôi đã ôm nhau thật chặt trong ngày tựu trường, cái ôm tình bạn ngây thơ trong trẻo, tinh khôi vô cùng. Hương Thu không gói gọn trong hiện vật mà nó còn thấp thoáng mơ hồ trong tiếng lòng xôn xao đón nhận. Như khi tôi rời quê tới miền dất lạ xa nghe tiếng trống trường lòng khấp khởi như vừa mới ngày hôm qua, níu tay áo mẹ đến trường bỡ ngỡ… Thu đi theo tôi với năm tháng hoài niệm với bao nồng nàn yêu thương…
Thu đến rồi thu đi nhưng hương Thu thì vẫn vậy. Vẫn luôn ở trong tôi những ký ức khó quên. Hương Thu là hương hoài niệm, là xao xác bâng khuâng, là bình yên dung dưỡng trong tôi một tâm hồn tươi đẹp…
NGỌC LINH
Nguồn: Tạp chí VHNT số 585, tháng 10-2024